Saturday, June 28, 2025
HomeNews“Tôi, Lạc Văn Hòa, để lại cho con trai Lạc Văn Lâm...

“Tôi, Lạc Văn Hòa, để lại cho con trai Lạc Văn Lâm 4 mảnh đất cùng 5 cây vàng. Hai con gái Lạc Thị Lan và Lạc Thị Hương mỗi người nhận 3 chỉ vàng làm của hồi môn.”

Căn nhà cấp bốn ở ngoại ô giờ đây im ắng, chỉ còn tiếng gió lùa qua kẽ lá và tiếng thở nặng nhọc của ông Lạc – người cha đã ngoài tám mươi, ngồi trên chiếc xe lăn cũ kỹ. Ba năm trước, mẹ mất vì bạo bệnh, để lại khoảng trống không gì lấp nổi trong ngôi nhà này. Từ ngày đó, hai chị em Lan và Hương thay phiên nhau về chăm cha, chưa bao giờ than vãn nửa lời. Còn anh Lâm – con trai trưởng, gần như chỉ xuất hiện hai lần mỗi năm vào dịp Tết và đám giỗ mẹ.

Vậy mà sáng nay, khi luật sư đến đọc di chúc, cả hai người con gái đều chết lặng.

“Tôi, Lạc Văn Hòa, để lại cho con trai Lạc Văn Lâm 4 mảnh đất cùng 5 cây vàng. Hai con gái Lạc Thị Lan và Lạc Thị Hương mỗi người nhận 3 chỉ vàng làm của hồi môn.”

Hương đứng chết trân, còn Lan thì bật khóc. Cô không kiềm được mà nói to giữa căn nhà:

— Sao vậy cha? Ba năm nay cha bệnh, ai bên cạnh cha? Anh Lâm đâu có ở đây một ngày!

Ông Lạc cúi đầu, hai bàn tay run run nắm lấy mép chiếc chăn mỏng phủ trên chân.

— Các con là con gái… sau này cũng theo chồng. Đất đai phải để lại cho con trai nối dõi…

Lan quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi. Ba năm qua, cô đã bỏ dở cơ hội làm việc ở thành phố, đưa con nhỏ về quê chăm cha. Hương thì xin chuyển công tác gần nhà để thuận tiện lo cho ông. Họ đã không tiếc tuổi xuân, sức lực, để chỉ mong cha sống vui, sống khỏe. Thế mà đổi lại, chỉ là ba chữ: “Con gái thôi.”

Anh Lâm ngồi im, có vẻ cũng bất ngờ. Anh không ngờ cha mình vẫn nặng tư tưởng như thế dù chứng kiến cảnh hai em vất vả đến mức nào.

Đêm đó, Lan dọn dẹp mâm cơm, thấy cha lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, bàu trời xám ngoét phản chiếu trong mắt ông. Cô lặng lẽ đặt ly nước xuống, không nói gì. Ông nhìn cô, giọng khàn đặc:

Căn nhà chiều hôm ấy vẫn yên ắng sau khi bản di chúc được đọc xong. Lan và Hương rút lui vào bếp, chẳng ai nói thêm điều gì. Còn ông Lạc thì vẫn ngồi yên trên xe lăn, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra khoảng sân trống.

Anh Lâm đứng giữa phòng khách, tay cầm bản di chúc. Đọc lại từng dòng, từng chữ, tim anh như chùng xuống. Trước đây, anh từng nghĩ cha mình cứng nhắc, nhưng không ngờ đến mức này. Ba năm qua, anh bận bịu làm ăn, ít về thăm nhà, và thật lòng cũng để mặc hai em gái gánh vác cha thay mình. Giờ đây nhìn lại, lòng anh nghẹn lại – không phải vì bản di chúc, mà vì ánh mắt tổn thương của hai người em gái.

Anh Lâm đi ra sau nhà, nơi hai em đang rửa bát. Thấy anh, Lan quay đi, Hương thì im lặng.

— Lan, Hương. Vào nhà, anh có chuyện muốn nói.

Cả hai nhìn nhau. Giọng anh không còn vẻ lạnh lùng thường ngày. Họ gác lại chén bát, bước vào.

Anh Lâm đứng trước mặt cha, cầm bản di chúc, nói rõ ràng:

— Cha ơi. Con xin phép được nói vài lời.

Ông Lạc gật đầu, mắt khẽ nheo lại.

— Con biết cha thương con, giữ lại hết đất đai, của cải. Nhưng cha à… nếu thương con, thì phải công bằng. Con về nhà ít hơn hai em, không chăm cha ngày nào, vậy có xứng đáng nhận hết không?

Ông Lạc thở dài, mắt rưng rưng:

— Nhưng tụi nó là con gái, rồi cũng đi lấy chồng, ai ở lại thắp nhang cho cha…

Anh Lâm lắc đầu, ngồi xuống, nhìn thẳng vào cha:

— Cha à, bây giờ không còn như xưa. Hương khói đâu phải là việc riêng của con trai. Người nào sống có tình, có nghĩa, mới là người đáng quý. Ba năm qua, hai em thay nhau lo cho cha từng bữa cơm, từng viên thuốc. Còn con… con có mặt lúc mẹ mất, rồi đến Tết mới về. Giờ con mà nhận hết số này, thì cả đời con không ngẩng mặt lên nổi.

Căn nhà im phăng phắc.

Lan và Hương ngơ ngác nhìn anh trai. Đôi mắt họ hoe đỏ.

Anh Lâm tiếp tục:

— Vậy nên, con xin chia lại: mỗi em một mảnh đất, một cây vàng. Phần còn lại con giữ, thay cha lo giỗ chạp, lo việc nhà. Nếu hai em cần gì, cứ nói, không phải ngại.

Ông Lạc lặng người. Tay ông khẽ run, rồi rơi nước mắt.

— Cha… xin lỗi. Cha sai rồi…

Lan tiến lại, nắm tay cha, nói trong nghẹn ngào:

— Cha nhận ra là tụi con vui rồi. Tụi con chưa bao giờ muốn tranh giành với anh Lâm, chỉ mong cha hiểu tụi con cũng là con ruột, cũng thương cha như anh Lâm.

Anh Lâm mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhõm, chân thành, như trút được gánh nặng. Anh quay sang hai em:

— Anh từng nghĩ làm đàn ông là phải gánh vác, là giữ đất giữ nhà. Nhưng anh nhận ra, giữ được tình nghĩa gia đình mới là quý nhất.

Chiều hôm ấy, bữa cơm đơn sơ bên ánh đèn dầu trở nên ấm áp lạ thường. Ông Lạc ăn được gần hết chén cơm – lần đầu tiên trong nhiều tuần ông thấy ngon miệng. Ngoài sân, gió rì rào qua hàng cau, như chứng kiến một gia đình vừa hàn gắn lại những vết rạn tưởng chừng đã không thể lành.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular

Recent Comments