“Tôi cầm theo 3 tỷ tiền và 2 cuốn sổ đỏ sau khi biết được bí mật của 3 ông con trai…”

“Tôi cầm theo 3 tỷ tiền mặt để gửi ngân hàng và 2 cuốn sổ đỏ sau khi biết được bí mật của 3 ông con trai…”

Bà Hồng đứng trước cổng nhà, trong tay xách theo chiếc vali nhỏ, bên trong là hai cuốn sổ đỏ – tài sản lớn nhất bà tích cóp được sau bao năm buôn bán tảo tần. Trong chiếc túi vải cũ là hơn ba tỷ tiền mặt, số tiền bà cất công chắt chiu suốt mấy chục năm, vừa từ ngân hàng rút ra để định chuyển qua tên các con. Nhưng giờ thì bà đã đổi ý. Một bí mật bà vô tình nghe được đã khiến tim bà thắt lại…

Chồng mất sớm khi ba người con còn nhỏ xíu, bà Hồng lăn lộn đủ nghề – từ bán rau ngoài chợ đến gánh hàng thuê – miễn là có đồng ra đồng vào lo cho con ăn học nên người. Mỗi đứa học xong, lấy vợ, bà đều vui mừng khôn xiết, hy vọng cuối đời có thể được sống trong sự yêu thương, phụng dưỡng.

Vậy mà…

Một buổi trưa nắng gắt, bà về nhà sớm hơn mọi khi vì bị mệt. Không ngờ vừa tới cổng, bà đã nghe tiếng ba người con trai đang nói chuyện sau hè. Giọng thằng Cả cất lên:

– “Tôi nói rồi, để má ở nhà là rắc rối. Hay mình đưa má vào viện dưỡng lão đi, chỗ đó chăm sóc tốt mà yên ổn, rồi đất nhà chia ba, bà ấy cũng đâu dùng đến.”

– “Chưa kể tiền trong tài khoản của má cũng nhiều lắm đó. Mỗi đứa trích một phần nhỏ để phụ dưỡng thôi, phần còn lại chia đều là hợp lý,” thằng Hai phụ họa.

– “Tính vậy đi. Chứ để má giữ đất giữ tiền hoài cũng không ổn,” thằng út dứt khoát.

Bà Hồng sững người. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Mỗi lời nói như dao đâm thẳng vào tim. Bà ngỡ các con chỉ bàn chuyện lo cho mẹ yên ổn tuổi già, nhưng hóa ra… chỉ là toan tính làm sao chiếm lấy tài sản.

Đêm đó, bà không ngủ. Suốt đêm chỉ nằm trằn trọc, nhìn lên trần nhà, nhớ lại những ngày gánh gạo trong mưa, gói bánh đêm giao thừa, bán từng nải chuối ngoài chợ… tất cả là vì các con. Và giờ, chúng đáp lại bà bằng kế hoạch đẩy mẹ vào trại dưỡng lão để chia tiền.

Sáng hôm sau, bà lặng lẽ rút hết tiền trong ngân hàng, nhét vào túi, kèm theo hai cuốn sổ đỏ – thứ mà các con vẫn hằng mong ngóng. Bà không nói lời nào, chỉ để lại trên bàn tờ giấy ngắn gọn:

“Má đi đây. Khi nào các con thực sự hiểu thế nào là tình thân, má sẽ về.”

Khi ba người con trở về, hoảng hốt thấy mẹ không còn, tờ giấy ấy như tát thẳng vào sự vô tâm của họ. Họ gọi, họ tìm, nhưng bà đã đi xa rồi…

Một năm sau, bà Hồng gửi thư về, trong đó là ảnh chụp bà đứng trước một ngôi nhà nhỏ ở quê ngoại – căn nhà được mua lại bằng tiền tiết kiệm. Hai cuốn sổ đỏ giờ đã mang tên một cô bé nghèo trong làng mà bà nhận làm con nuôi, và 3 tỷ kia, bà lập quỹ học bổng mang tên người chồng quá cố, để giúp những đứa trẻ mồ côi.

Còn ba người con trai, lần đầu tiên họ thấy ăn năn, muộn màng…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *