Tôi về làm dâu nhà này đã hơn hai năm. Từ những ngày đầu, mẹ chồng đã khéo léo giành lấy mọi quyền kiểm soát trong nhà, kể cả tiền lương của chồng tôi – anh Huy. Lúc mới cưới, tôi nghĩ đơn giản: “Thôi thì bà lớn tuổi, sống quen nếp cũ, mình cứ nhịn.” Nhưng càng sống, tôi càng thấy mình như người ngoài trong chính ngôi nhà mình đang ở.
Huy làm kỹ sư cầu đường, công trình lúc gần lúc xa, mỗi tháng anh được lĩnh khoảng hơn 20 triệu. Mỗi lần lĩnh lương, anh đều đưa thẳng cho mẹ. Tôi không thấy anh giữ lại được đồng nào. Tôi từng hỏi nhỏ:
– Anh à, hay mình để lại một ít chi tiêu riêng đi, lỡ em cần mua cái gì gấp…
Anh gãi đầu cười xòa:
– Mẹ giữ giùm thôi, có việc thì lấy. Em cần thì anh xin mẹ.
Tôi đã từng thử. Có lần con ốm, tôi hỏi bà:
– Mẹ ơi, cho con xin hai triệu đưa cháu đi khám bác sĩ tư.
Bà nhìn tôi, ánh mắt không giận dữ, mà lạnh lùng đến rợn người:
– Cô làm gì mà suốt ngày xin tiền? Nó là con trai tôi. Tiền nó là tiền tôi. Cô có quyền gì mà đòi hỏi?
Tôi đứng chết lặng. Tay siết chặt tờ đơn khám bệnh, nước mắt không rơi nhưng trong lòng đau như bị ai bóp nghẹt.
Tối hôm đó, tôi nói với chồng. Anh thở dài, nhìn tôi ái ngại:
– Em biết tính mẹ mà. Thôi chịu khó, vài năm nữa mình ra riêng.
Ra riêng? Làm sao ra được khi tôi không hề có một khoản tích lũy nào? Từ khi về làm dâu, tôi như cái bóng trong nhà. Tiền lương anh – mẹ giữ. Tôi ở nhà trông con, phụ việc nhà, một năm rồi chưa mua nổi cho mình cái áo mới.
Tôi bắt đầu đi làm lại, công việc văn phòng lương không nhiều nhưng đủ tự lo liệu. Tôi âm thầm lập một tài khoản riêng. Cũng từ lúc đó, mẹ chồng bắt đầu để ý:
– Cô đi làm thì đưa tiền về nhà. Không thể có chuyện ở nhà tôi mà đi làm kiếm tiền riêng được.
Tôi cười nhạt:
– Con đi làm để nuôi con, mua sữa, mua bỉm. Mẹ không cho giữ tiền chồng, ít ra con phải có trách nhiệm với con của con.
Bà đập bàn:
– Cô ăn nói cái kiểu gì vậy? Ở trong nhà này, cái gì cũng của tôi. Cô chỉ là dâu, đừng có mà hỗn.
Tôi nhìn bà, ánh mắt bình thản lạ thường:
– Mẹ, con làm dâu, nhưng con cũng là mẹ. Và con cần phải sống như một con người, chứ không phải cái bóng trong nhà chồng.
Từ hôm đó, tôi sống khác. Không còn xin, không còn nhẫn nhịn. Tôi và chồng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc về việc ra riêng. Anh ban đầu lưỡng lự, nhưng rồi cũng hiểu – tôi không thể tiếp tục sống mà không có tiếng nói.
Không phải tôi muốn giành tiền, mà tôi chỉ muốn được tôn trọng.