Friday, June 27, 2025
HomeNewsMiên ơi, anh biết sống thế nào bây giờ…6 năm sau một...

Miên ơi, anh biết sống thế nào bây giờ…6 năm sau một sự thật dần lộ ra

Miên ơi, anh biết sống thế nào bây giờ…

Đêm nào anh Tuân cũng đứng lặng lẽ trước di ảnh vợ, bàn thờ nhỏ trong góc nhà chẳng khi nào nguội hương. Câu nói ấy — “Em bỏ lại ba bố con anh mà đi vậy sao…” — như ám vào từng bức tường, từng làn khói hương mỏng, tỏa lên trong lặng câm.

Miên mất đã gần nửa năm. Người đàn bà 27 tuổi ấy ra đi trong một chiều mưa, khi lao xuống cứu một bé gái đuối nước giữa dòng sông chảy xiết. Người ta vớt được bé gái, còn Miên thì chẳng bao giờ trở về nữa.

Từ ngày vợ mất, anh Tuân như người lạc lối. Con gái lớn mới bốn tuổi, còn thằng cu nhỏ thì chưa dứt sữa. Ban ngày anh làm cật lực để quên, đêm về lại bật khóc nức nở, ôm áo vợ mà nấc. Có hôm hàng xóm thấy anh đi ra bờ sông, đứng lặng rất lâu, tay ôm di ảnh Miên. Người ta lo, bèn lặng lẽ đi theo rồi nhẹ nhàng kéo anh về. Anh chỉ nói trong tiếng nghẹn:
— Giá như lúc ấy anh đến sớm hơn, giá như anh ở đó…

Miên hiền lành, sống vì người khác. Hôm đó, đáng ra chị chỉ ra bờ sông rửa mấy bó rau, nhưng khi thấy đứa bé kêu cứu, chị chẳng kịp suy nghĩ. Miên không biết bơi, nhưng vẫn lao xuống. Người ta nói chị là người mẹ, người vợ, và là người phụ nữ anh hùng. Nhưng với anh Tuân, Miên là cả cuộc đời.

Giờ, mỗi lần hai đứa nhỏ gọi “mẹ ơi” trong mơ, anh chỉ biết ôm con mà khóc.

Anh Tuân không tìm đến cái chết nữa. Không phải vì anh bớt đau, mà bởi anh muốn sống thay phần Miên, nuôi hai đứa con lớn khôn, để tụi nhỏ sau này sẽ biết rằng, mẹ tụi nó từng là người phụ nữ dũng cảm và bao dung đến nhường nào.

Và đêm nay, như mọi đêm, anh lại thắp nén nhang, nhìn ảnh vợ, thì thầm:

— Miên ơi… em yên lòng nhé… anh sẽ gắng sống… vì hai con… và vì em.

Sáu năm trôi qua kể từ ngày Miên ra đi. Anh Tuân giờ đã là quản lý kỹ thuật ở một xưởng sản xuất nhỏ. Hai đứa con – bé Thảo giờ học lớp 4, thằng Tí vào lớp 1 – đã lớn, ngoan ngoãn và hiểu chuyện sớm hơn tuổi. Trong lòng anh, vết thương chưa lành hẳn, nhưng đã thôi rỉ máu. Anh sống lặng lẽ, chẳng nghĩ gì đến chuyện đi bước nữa.

Cho đến một ngày…

Hôm ấy, anh bước vào văn phòng thì như chết đứng tại chỗ. Cô gái mới được tuyển làm kế toán – mặc áo sơ mi trắng, tóc dài, gương mặt thanh tú… giống hệt Miên.

Không phải kiểu giống một vài nét. Mà là giống đến rợn người. Đôi mắt biết cười, cái bĩu môi nhẹ khi tính toán sai, thậm chí cả giọng nói – như thể Miên đang đứng đó, sống động và thật đến đau lòng.

Cô gái ấy tên là Lan, 27 tuổi.

Anh Tuân trở nên lúng túng mỗi khi gặp Lan. Không ít lần, anh nhìn cô chằm chằm như muốn hỏi một điều gì đó mà chính anh cũng chưa gọi được thành tên. Lan cũng dường như cảm nhận được sự chú ý đặc biệt từ người đàn ông góa vợ ấy, nhưng cô chỉ cười nhẹ, có phần bối rối.

Rồi một buổi chiều mưa, khi anh đưa cho Lan chồng giấy tờ, bất giác anh nói:

“Em… có người thân từng sống ở làng Hạ Giang không?”

Lan giật mình. Cô gật đầu:

“Có… mẹ em nói em được sinh ở đó. Nhưng sau này bà dẫn em vào Nam, sống với dì ruột. Mẹ em mất lúc em mới hơn một tuổi.”

Máu trong người anh Tuân như đóng băng. Anh hỏi thêm. Lan kể rằng mình là con nuôi, giấy tờ khai sinh làm lại, và chưa từng gặp người cha ruột.

Một tuần sau, anh bí mật đưa mẫu tóc của Lan đi xét nghiệm. Kết quả trả về khiến tim anh như ngừng đập: Lan là em gái cùng mẹ khác cha của Miên.

Sự thật dần hiện ra như một cuốn phim quay chậm: Năm xưa, mẹ Miên từng sinh một bé gái sau một cuộc tình lỡ dở trước khi lấy cha Miên. Đứa bé ấy – chính là Lan – được gửi vào miền Nam cho dì nuôi dưỡng để tránh điều tiếng. Miên biết, nhưng chưa kịp kể cho chồng thì gặp nạn…

Lan giống Miên không chỉ vì máu mủ, mà vì cùng một người mẹ, cùng chung một phần linh hồn của người đàn bà đã khuất.

Anh Tuân đứng lặng trước di ảnh vợ, nói trong nước mắt:

“Miên ơi… em đưa em gái về bên anh, để anh thay em bù đắp, đúng không?”

Lan giờ như một phần gia đình. Cô trở thành người dì thân thiết của Thảo và Tí – dẫu chưa bao giờ sinh ra cùng một người cha. Anh Tuân vẫn giữ trái tim mình nguyên vẹn cho Miên, nhưng trong ngôi nhà ấy, một phần của Miên đã trở lại, dưới hình hài của người em gái mà số phận kỳ lạ đã đưa đến.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular

Recent Comments