“Anh Cả 2 cuốn sổ đỏ, anh hai được 2 số tiết kiệm 15 tỷ, còn cái Lan ta cho 1 chỉ vàng dù gì cũng sắp lấy chồng”

Chương 1: Di chúc và cú sốc đầu đời

Ngày ba mất, nhà Lan đông nghịt người. Căn nhà cấp bốn nhỏ hẹp chưa bao giờ chứa nhiều người như thế. Người ta đến không chỉ để tiễn đưa một người đã khuất, mà còn thấp thỏm chờ nghe tờ di chúc của ông Phạm Văn Bình – một người cha nghiêm khắc, một cán bộ về hưu, và hơn hết là người từng có chút uy tín trong làng.

Lan đứng trong góc phòng, tay vẫn run. Cô mặc chiếc áo dài đen đã sờn, tóc búi gọn, mắt trũng sâu sau nhiều đêm thức trắng. Từ khi ba đổ bệnh, năm năm trôi qua, cô chưa có một giấc ngủ trọn. Hai người anh – Hưng và Dũng – làm ăn xa, Tết mới về, việc chăm sóc ba là một tay cô lo liệu.

Luật sư mở tờ di chúc, từng câu vang lên rõ ràng trong không khí đặc quánh:

– “Anh cả, Phạm Văn Hưng, được nhận 2 cuốn sổ đỏ: căn nhà hiện tại và mảnh đất hương hỏa.
– Anh hai, Phạm Văn Dũng, nhận 2 sổ tiết kiệm tổng cộng 15 tỷ đồng.
– Em gái út, Phạm Thị Lan, nhận 1 chỉ vàng – coi như của hồi môn, vì cũng sắp đi lấy chồng.”

Không ai nói gì. Lan cũng không. Nhưng cô thấy lòng mình như bị rút sạch.

Chương 2: Nỗi lặng thầm trong buổi chiều mưa

Buổi chiều hôm đó trời đổ mưa. Lan ngồi một mình trong căn phòng nhỏ – nơi từng là chỗ ba nằm. Mùi thuốc, mùi dầu gió, tiếng ho… tất cả như vẫn quanh quẩn đâu đó.

Cô không giận ba, nhưng cũng không giấu được nỗi đau. Cô không cần nhà, không cần tiền – chỉ cần một lời thừa nhận: “Con đã hi sinh vì ba.”

Nhưng đến lúc cuối cùng… tờ giấy kia còn không có lấy một câu cảm ơn.

Tối ấy, cả nhà ăn cơm. Hai người anh tránh ánh mắt Lan. Họ hiểu, và có chút xấu hổ.

Chương 3: Lời nói muộn màng

Ba hôm sau, Hưng và Dũng ngồi lại với nhau. Hưng cầm ly trà nóng, chậm rãi nói:

– “Tao thấy… mình đã sai với con Lan.”

Dũng gật đầu, trầm giọng:

– “Ba lúc đó chắc nghĩ đơn giản. Con gái rồi cũng đi lấy chồng. Nhưng năm năm qua, không có nó chắc ba cũng không sống được đến vậy…”

Họ im lặng một lúc, rồi Hưng lên tiếng:

– “Tao còn giữ một cuốn sổ đỏ đất dưới phố, định để phòng thân. Hay…”

Dũng chen vào:

– “Tao chuyển bớt sổ tiết kiệm. Mỗi đứa góp, coi như… thay ba chuộc lỗi.”

Chương 4: Món quà không phải từ tờ di chúc

Một buổi chiều, Lan vừa lau ảnh ba, vừa sắp xếp lại di vật thì hai người anh đến. Dũng đặt một phong bì lớn xuống bàn, nói ngắn gọn:

“Anh với Hưng nghĩ kỹ rồi. Em xứng đáng hơn một chỉ vàng.”

Hưng đưa Lan cuốn sổ đỏ, cùng lời nói nghẹn ngào:

– “Đây là đất dưới phố. Thêm 2 tỷ để em làm vốn, sau này lấy chồng không thiệt thòi.”

Lan đứng chết lặng. Lần đầu tiên cô bật khóc – nhưng không phải vì tủi thân, mà vì ấm lòng.

Chương 5: Sau những mùa quạnh quẽ

Nhiều tháng sau, Lan kết hôn. Một đám cưới giản dị nhưng đầy yêu thương. Cô không cần váy cưới hàng hiệu, không tiệc lớn linh đình. Chỉ cần mẹ chồng đỡ đần, chồng yêu thương, và hai người anh – đứng ở cổng chúc phúc với ánh mắt đầy hối hận và tự hào.

Tờ di chúc năm nào vẫn còn đó. Nhưng trong tim Lan, nó chỉ là giấy. Tình thân – cuối cùng – vẫn được đánh thức bởi sự tỉnh ngộ và tấm lòng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *